Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012

Trăng ngỏ


Trăng ngỏ
(Viết tặng cháu yêu)

Ông trăng tròn tròn
Dạo chơi thế gian
Đêm rằm Vu Lan
Mỉm cười thật khẽ...

Này gió hư nhé
Đi mãi không về

Có biết quê xa
Mẹ cha ngóng đợi

Này mây rong chơi
Đèn hoa khắp chốn
Nhớ chăng sương sớm
Hanh hao sinh thành

Này chú vàng anh
Đêm ngày ca hát
Chữ tình bỗng lạc
Khúc nhạc bôi vôi

Này chị vịt giời
Mơ thành hoa hậu
Ruồi bu, kiến đậu
Tím giậu mồng tơi !

Này giòng sông trôi
Không về biển cả
Luân hồi, nhân quả...
Làm sao sống còn ?

Ông trăng tròn tròn
Dạo chơi thế gian
Đêm rằm Vu Lan
Mỉm cười thật khẽ...


T.H



Đọc tiếp ...

Trăng Vu Lan 2012



 
Trăng đêm rằm Vu Lan 2012



 


Trăng treo đầu ngõ
 


Trăng tỏ bên song






Trăng soi cõi lòng...

Photo: Smile - 30/8/2012

Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 23 tháng 8, 2012

Lạc mất mùa xuân






Lạc mất mùa xuân

Tôi đi tìm mùa xuân

Xuân lấp ló trong nụ mai vừa hé
hay những gian hàng rộn rã phố đông
trong đôi mắt háo hức trẻ thơ
trong rừng cờ phấp phới
trong bao tà áo mới
trong rượu mừng khai hội tân niên
trong đèn hoa nhấp nháy
trong hợp ca luyến láy vang lừng…

Xuân… Xuân… Xuân… ới… Xuân… ơi !

Sao chẳng thấy xuân đâu ?
Chỉ bắt gặp mùa đông
nơi ánh mắt cụ hành khất
ở ngã tư đường
Chỉ thấy sương thu
trên đôi mắt cô công nhân với dăm đồng tiền thưởng
Và chi chít nỗi buồn
của những đứa trẻ tha phương lem luốc
Nhức nhối bụi
Lăn lóc đời...

Xuân… Xuân… Xuân… ới… Xuân… ơi !
Xuân đâu rồi ?

Đất trời rộng mở…
Nỡ lòng nào
xuân chẳng đến nơi đây (!)

T.H - 2011
Đọc tiếp ...

Khổ thân con gà !



Thuở phong kiến xưa, ông cha ta có câu: "Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh".
Thiệt là oai quá xá. Dẫu thời đó thân phận phụ nữ trong xã hội còn bị xem nhẹ lắm lắm.
Ngày nay... bình đẳng - bình quyền nên chị em ta nhất trí quán triệt tinh thần giữ hòa khí hòa bình kiên định "16 vàng" và "4 tốt", hầu mong ổn định với chiêu mới "Giặc đến nhà bắt gà mời... nhậu" hay là "Giặc đến nhà giết gà đãi... rắn".
Hãy đợi đấy. Coi giặc hay chị em ai chết trước à nha.
Khổ thân cho mấy con... gà (!)
T.H
Đọc tiếp ...

Yêu



Thuở ấu thơ
Con yêu ca dao qua lời ru của mẹ
"Uống nước nhớ nguồn..."
Yêu biển đông
với truyền thuyết Tiên - Rồng
Yêu lũy tre làng
qua giấc mơ Thánh Gióng
Yêu quê hương mát dịu một giòng sông
Yêu Tổ quốc với nét tô cong hình chữ S...
Một tình yêu giản dị đơn sơ
Và thẩm sâu chẳng hiểu tự bao giờ.

Ngày con lớn
Con yêu nhạc, yêu thơ
Yêu cánh hạc trong tranh như bờ vai mẹ
Yêu những bàn tay và trái tim tràn trề sức trẻ
dạt dào như sóng biển xanh...
Yêu lịch sử đấu tranh
vất vả bao đời ngàn năm giữ nước
Yêu đồng bào gian nan cơ cực
Lá lành, lá rách bọc nhau...
Yêu quê hương tan tác thương đau
vết tích chiến tranh chưa mờ phai dấu
Yêu đất nước vẫn đang còn đẫm máu
trước mộng bá quyền bành trướng ngoại xâm...
Một tình yêu !
Một tình yêu
lặng thầm và sâu nặng

Dẫu đường đời vinh nhục khó phân ranh


Mẹ ơi ! Con chẳng muốn chiến tranh
Nhưng con yêu Tổ quốc
Nên không để tâm hồn nhơ nhuốc
"THÀ CHẾT VINH HƠN SỐNG NHỤC"

T.H

Đọc tiếp ...

Có...

 

 Có một chiếc lá rơi
thành mùa thu từ ấy...

Có chút tình chơi vơi
thành vết roi bầm tím 

Có một lần ly biệt
        đất trời hóa hư không

  Có khoảng trời mênh mông
trong góc tim nhỏ bé !
T.H
Đọc tiếp ...

Như là ?

Đọc tiếp ...

Mẹ và hoa






Cám ơn đời cho con còn có Mẹ.

Đọc tiếp ...

Ảo mộng






Đêm qua
hồn bướm mơ tiên
Hóa thân 
thành đóa thủy tiên
trắng ngần...

Thương cho
giấc mộng phù vân...
Tả tơi xác bướm
tan tành đời hoa !


T.H

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012

Chuyện quê tôi


Quậy

         Ông hành nghề bảy đáp*, tính tình nóng nảy bộc trực nên làm mếch lòng không ít người, nhất là các vị chức sắc tại địa phương. Vừa rồi, sau vụ tham gia làm "dân oan" đội đơn ra  tới tận trung ương khiếu kiện đòi đất , ông bị cán bộ xã mời lên huấn thị, cảnh cáo răn đe: Nào là "tự diễn biến", "bị lợi dụng giật dây gây rối", "chống phá chủ trương đường lối", "phần tử quá khích", "phản động" v.v...
         Vợ sợ hãi nài nỉ, can gián: Ông bớt cái miệng đi để tránh mang vạ vào thân, còn kiếm cơm nuôi con sinh sống. Ông lầm lì ít nói từ đấy.
         Một chiều, ông uống đến say rồi mang hết mấy thứ giấy tờ "tổ quốc ghi công", "gia đình có công..." của cha ông ra đốt và khiêng nguyên rọ heo chuẩn bị ngã thịt ra để ở giữa sân. Và cứ thế vừa khóc ông vừa dùng gậy chọc, đánh liên hồi vào con vật đáng thương đang nằm trong rọ, miệng không ngừng gào thét:
- Quậy đi con... Tự do quậy đi con... Quậy nữa đi con...
Ông càng quật mạnh con vật càng đau đớn kêu rống lên inh ỏi.
         Dẫu đã quen tai nhưng tiếng gào của ông và những tiếng rống bi thương cuối cùng của con vật khi bị chọc tiết vẫn khiến cho người ta không khỏi giật mình kinh hãi. Lay động cả một vùng quê yên tĩnh.
T.H

 
*Bảy đáp: Từ địa phương ở tỉnh Quảng Nam, chỉ những người hành nghề thu mua heo mổ thịt tại gia.
Đọc tiếp ...

Trăng Vu Lan - 2010




Tháng bảy mưa ngâu
hạt buồn loang mắt phố...
Người chông chênh
đời chuếnh choáng về đâu ?

Tháng bảy Vu Lan
trăng sầu hoen mắt biếc...
Tình đời chênh vênh
hay chữ hiếu dần phai ?
T.H




Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012

Con búp - bê và cành hoa hồng - Robert A. Schreiber



CON BÚP - BÊ VÀ CÀNH HOA HỒNG 
Robert A. Schreiber

Vào ngày cuối cùng trước Lễ Giáng Sinh tôi vội vã tới siêu thị để mua các món quà tặng còn sót lại mà trước đó chưa kịp mua. Trời ơi, sao mà đông người như thế. Tôi bực bội tự nhủ thầm: "Cả đống người thế này thời bao giờ mới xong việc đây. Còn bao nhiêu nơi phải đi nữa chứ...!"
Mỗi năm lễ Giáng Sinh tới quả thật là gây phiền nhiễu cho tôi vô cùng. Tôi nhiều khi nghĩ lẩn thẩn giá mình được nằm xuống ngủ một giấc dài cho ngon lành và chỉ tỉnh dậy khi ngày lễ đã trôi qua xong xuôi thì hay biết mấy.
Tuy thế tôi vẫn phải chen chân vào khu bán đồ chơi. Tại đó nhìn thấy giá cả quá mắc tôi lại lầm bầm rủa thầm. "Không biết tại sao bọn con nít cứ phải chơi các thứ đồ chơi đắt tiền như vậy chứ!" Trong khi loanh quanh tìm kiếm tại khu này tôi bất ngờ nhận thấy một cậu bé chắc khoảng chừng 5 tuổi. Nó đang ôm một con búp bê trong ngực. Nó cứ lấy tay vuốt tóc con búp bê mãi. Nét mặt thật buồn bã. Tôi ngạc nhiên tự hỏi không biết nó muốn mua món đồ chơi này cho ai.
Người thu ngân đang trao lại một số tiền cho cậu bé và nói, “Rất tiếc là em không có đủ tiền để mua con búp bê này”. 
Đoạn cậu bé quay sang bà cụ đứng cạnh: “Bà à, bà có chắc là con không có đủ tiền không, bà ?”                                                       
Bà cụ đáp: Con à, con biết là con không có đủ tiền để mua con búp bê này mà”.                                                                      
Rồi bà cụ bảo cậu bé cứ đứng đó chừng 5 phút để bà đi một vòng trong tiệm. Rồi bà lẩn đi ngay.                                                       
Cậu bé vẫn cầm con búp bê trong tay. 
Cuối cùng, tôi bước đến cậu bé và hỏi là cậu muốn tặng con búp bê này cho ai.                                                                       
“Đây là con búp bê mà em gái của con yêu thích lắm và ước ao có được trong Giáng Sinh này. Em ấy tin là Ông già Noel sẽ mang quà này lại cho em ấy.” 
Tôi trả lời cậu bé rằng “Thế nào Ông già Noel rồi cũng sẽ mang lại cho em con, con đừng lo.”                                                        
Nhưng cậu trả lời buồn bã. “Không, Ông già Noel không mang đến chỗ em đang ở được. Con phải trao con búp bê này cho mẹ con, rồi mẹ con mới có thể trao lại cho em con khi mẹ đến đó.”
Đôi mắt cậu bé thật buồn khi nói những lời này. 
“Em con đã trở về với Chúa. Ba con bảo là mẹ cũng sắp về với Chúa, bởi vậy con nghĩ là mẹ có thể mang con búp bê này theo với mẹ để trao lại cho em con.”
Tim tôi như muốn ngừng đập. 
Cậu bé nhìn lên tôi và nói: “Con nói với ba là hãy bảo mẹ đừng có đi vội. Con muốn mẹ con hãy chờ con đi mua về rồi hãy đi.”
Rồi cậu lấy ra cho tôi xem một tấm ảnh trong đó cậu đang cười thích thú.
“Con muốn mẹ mang theo tấm ảnh này của con để mẹ sẽ không quên con. Con thương mẹ con và mong ước mẹ không phải bỏ con để đi, nhưng ba con nói là mẹ phải đi để ở cạnh em của con.”
Rồi cậu lặng thinh nhìn con búp bê buồn bã. 
Tôi vội vàng tìm ví bạc trong túi và nói với cậu bé: “Hãy thử coi lại xem, biết đâu con lại có đủ tiền mua con búp bê này thì sao!”                   
“Dạ”, cậu bé đáp, “con mong là có đủ tiền”. Không cho cậu bé thấy, tôi kẹp thêm tiền vào mớ tiền của cậu bé, và chúng tôi cùng đếm. Chẳng những đủ số tiền cho con búp bê mà còn dư thêm một ít nữa. 
Cậu bé nói: “Cảm ơn Chúa đã cho con đủ tiền!”
Rồi cậu nhìn tôi và nói thêm, “tối qua trước khi đi ngủ, con đã hỏi xin Chúa hãy làm sao cho con có đủ tiền để mua con búp bê này để mẹ con có thể mang đi cho em con. Chúa đã nghe lời cầu xin của con rồi”.
“Con cũng muốn có đủ tiền mua cành hoa hồng trắng cho mẹ con, nhưng không dám hỏi Chúa nhiều. Nhưng Ngài lại cho con đủ tiền để mua búp bê và hoa hồng trắng nữa..”
“Mẹ con yêu hoa hồng trắng lắm.”
Vài phút sau bà cụ trở lại, và tôi cũng rời khỏi tiệm.

Tôi làm xong việc mua sắm trong một trạng thái hoàn toàn khác hẳn với khi bắt đầu vào tiệm. Và tôi không thể rứt bỏ hình ảnh của cậu bé ra khỏi tâm trí tôi.. 
Đoạn tôi nhớ lại một bài báo trong tờ nhật báo địa phương cách đây hai hôm. Bài báo viết về một tài xế say rượu lái xe vận tải đụng vào xe của một thiếu phụ và một bé gái nhỏ. 
Đứa bé gái chết ngay tại hiện trường, còn người mẹ được đưa đi cứu cấp trong tình trạng nguy kịch. Gia đình phải quyết định có nên rút ống máy trợ sinh khỏi bệnh nhân hay không vì người thiếu phụ này không còn có thể hồi tỉnh ra khỏi cơn hôn mê. 
Phải chăng đấy là gia đình của cậu bé ? 
Hai ngày sau khi gặp cậu bé, tôi đọc thấy trên báo là người thiếu phụ đã qua đời. Tôi bị một sự thôi thúc và đã mua một bó hoa hồng trắng và đi thẳng đến nhà quàn nơi tang lễ của người thiếu phụ đang diễn ra và mọi người đến nhìn mặt người quá cố lần cuối cùng. 
Cô nằm đó, trong cỗ áo quan, cầm trong tay một cành hồng màu trắng với tấm ảnh của cậu bé và con búp bê được đặt trên ngực của cô. 
Tôi rời nơi đó, nước mắt quanh tròng, cảm giác rằng đời tôi đã vĩnh viễn thay đổi.
Tình yêu của cậu bé dành cho mẹ và em gái cho đến ngày nay thật khó mà tưởng tượng. Và chỉ trong một phần nhỏ của một giây đồng hồ, một gã lái xe say rượu, hay người lái xe bất cẩn, đã lấy đi tất cả những gì thân thiết nhất của đời cậu. 

----------------------------------------------
* Chỉ một chút bất cẩn sẽ luôn là nguyên nhân gây ra những tổn thất...

Đọc tiếp ...

Quả đắng

                            

 Quả đắng

Bị mời đến trụ sở an ninh làm việc, vị đại tá về hưu cáu gắt:
- Các anh có nhầm không đấy ? Con tôi đang du học ở nước ngoài cơ mà.
Và ông chết lặng khi nhìn thấy hình ảnh con mình cùng những tang vật trọng án giết người, ma túy, bản thú tội...
Đôi vai ông rũ xuống, ánh mắt trống rỗng vô hồn... Đã có thời, chỉ một tiếng nói của ông là cả trung đoàn nghe theo răm rắp. Vậy mà ông lại bất lực chẳng dạy nổi thằng con trai duy nhất của mình.
T.H
Đọc tiếp ...

Ảo và thật

                                                      

Thật và ảo

     Nó háo hức lập cho mình một blog như xây một cõi mộng trong thế giới ảo, một nơi chốn bình yên để tìm về lãng quên những buồn đau suy tư, trăn trở với cuộc đời. Nhưng đêm đêm... lang thang trên thế giới ảo nó đối diện với những điều rất thật và lại nghe tim mình quặn thắt... Đau !
     Chợt nhớ, thuở nhỏ mẹ thường hay kéo nó ra khỏi những cơn ác mộng đầy nước mắt, vỗ về: "Ngủ đi con... Đó chỉ là mơ".
     Ước gì tất cả sự thật đó chỉ là ác mộng.
T.H

    
Đọc tiếp ...

Dạ cổ hoài lang



Dạ cổ hoài lang
Ruộng vướng qui hoạch giải tỏa, túng kế sinh nhai, đôi vợ chồng trẻ cầm cố căn nhà cũ nát, chạy vạy vay mượn khắp nơi để đủ tiền cho chồng đi xuất khẩu lao động. Ngày anh đi, cô nuốt nước mắt ngược vào trong và giấu luôn chồng cả nỗi lo về cái thai đang tượng hình trong bụng.
Một năm... ba năm... bặt tin chồng...
Chiều chiều, người trong làng lại nghe khúc Dạ cổ hoài lang ru con vẳng đưa từ nơi túp lều tranh cuối xóm, dù cô vẫn cố tin rằng anh đã... chết.
T.H
Đọc tiếp ...

Lãng du


 

Rong ruổi chợ đời bỏ cuộc chơi
Vườn hoang, thơ lạnh... vắng tăm người
Chiều đông quay gót tìm gom lá
Nhóm lửa chào xuân, đón nắng tươi...
T.H

Đọc tiếp ...

Nản




Tìm
Tôi đi tìm mùa xuân
mùa xuân giấu mặt sau những quầng mây tối
Tôi đi tìm mặt trời
mặt trời im hơi trong mùa bão lũ
Tôi đi tìm chính tôi
Tôi thấy tôi qua đời !
T.H
Đọc tiếp ...

Hỏi




Hỏi
Tôi đi chới với giữa đời
Đắng cay sự thật
                       ngập lời thị phi…
Oan khiên chồng chất. Được gì ?
Nồi da xáo thịt trường kỳ. Vì đâu ?
Hố kia sao xẻ nên sâu ?
Nước non dậy sóng bể dâu tương tàn !
Hỏi mây
               Mây bỏ lên ngàn.
Hỏi sông
              Sông nghẹn hai làn đục trong.
Hỏi gió                                                  
              Gió bận đi rong.
Thì thôi.
          Đành tự hỏi lòng vậy thôi ??!
T.H
Đọc tiếp ...

Tiễn đưa




Tiễn đưa
Thoáng chốc
phi cơ khuất lấp sau ngàn xanh
Người đi khát vọng mênh mang...
Tôi về
sợi nhớ vương chân lòng buồn
Trời buồn trời đổ mưa tuôn
Tôi buồn
      đếm hạt mưa phùn nhớ ai
T.H
Đọc tiếp ...

Muộn




Muộn
Viết cho Q.H

Hạt bụi rong chơi lạc kiếp người
Học hoài chẳng thuộc một chữ yêu
Ngu ngơ hờn trách đời ai oán
Tình lỡ… duyên xưa muộn mất rồi !

Thôi nhé, người ơi muộn mất rồi
Tình kia xin chớ có bôi vôi
Chớ thêm lầm lỡ, gieo ngang trái
Ngàn tiếng gièm pha thẹn với đời !
T.H
 
Đọc tiếp ...

Hoài niệm




Hoài niệm
Có phải không em
                         chỉ còn ký ức ?
Những buồn vui của một thời sách, mực
Mối tình đầu e ấp tựa trang thơ
Có một chàng trai quá đỗi dại khờ
Tình vụt bay đôi tim hồng ngơ ngác
Giờ xa xôi nơi phương trời phiêu lạc
Cánh thiên di còn nhớ một nẻo về ?

Sài Gòn không em
                          ai có quên tên ?
Phố xá xưa vẫn đông người như thế
Sáng nắng, mưa chiều cuồn cuộn vòng xe
Ngọn đèn khuya vẫn trầm mặc lắng nghe
Những tiếng rao đêm vọng về qua xóm nhỏ
Và đau đáu một trái tim bỏ ngõ
Mơ dáng hình ai một thuở quay về...

Còn gì không em ?
                   Đi giữa phố quen
nghe lòng người trống vắng buồn tênh...
T.H

Đọc tiếp ...

Viết cho chị


Mới đó mà thấm thoắt đã mấy năm trôi qua kể từ ngày tôi viết bài thơ ấy tặng chị vào dịp sinh nhật - một đêm trung thu Sài Gòn thiếu ánh trăng và lất phất mưa rơi… Tôi đã rưng rưng khóc khi viết những vần thơ ray rứt từ trong sâu thẳm tâm hồn mình dành cho chị và nước mắt chị cũng đã lã chã tuôn rơi vì xúc động khi đọc bài thơ ấy… Tôi khóc vì thương và xót xa cho những gánh nặng, bao nỗi vất vả mà chị còn mãi vương mang… Còn chị ? Chị đã khóc và nghẹn ngào xúc động khi được nghe những tình cảm chân thành, tha thiết của em dành cho mình. Mà nếu như nó không mượn những lời thơ ấy để bộc lộ thì có lẽ sẽ chẳng có mấy khi chị được biết, được nghe. Bởi lẽ nó là đứa vốn rất e ngại bày tỏ tình cảm của mình... Trung thu – sinh nhật chị - mưa… và nước mắt… Bài thơ buồn và một kỷ niệm cũng buồn như mưa. Nay lại một trung thu nữa sắp đến... Chiều về, em khẽ hỏi: Chị vui và cảm thấy sung sướng chứ ? Chị cười thật tươi và nhìn tôi với ánh mắt đầy yêu thương trìu mến: Ừ, chị cảm nhận được là mình đang… sướng (quan niệm sống của chị em chúng tôi: sung sướng = hài lòng với những gì mình đang có).Tôi nheo mắt nhìn chị cười phá lên tinh nghịch và bảo: Em cũng vậy. Em chẳng giàu nhưng em cũng thấy rằng mình… sướng. Có những người rất giàu nhưng chưa chắc là được sướng như… em. Hai chị em cùng cười. Ánh mắt chị lấp lánh nét ngời hạnh phúc khi nghe câu nói vui ấy. Chị vui khi thấy tôi vui và tôi vui khi được nhìn thấy chị vui, được thấy mình như bé lại vào những lúc ở bên chị, được nghe những lời hỏi han chăm sóc thương yêu, cảm nhận được hơi ấm dịu dàng từ bàn tay luôn có thói quen vuốt tóc, rẽ ngôi, bẻ sửa lại cổ áo (cho thêm phần thẳng thớm chỉnh tề) giúp cho các em của chị. Hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều thật nhỏ, thật giản dị như thế thôi. Trung thu - sinh nhật chị năm nay sẽ không có những vần thơ vương nước mắt dành cho chị nữa. Lời khẩn cầu tha thiết năm nao dường như đã được trời cao nghe thấu. Và em luôn mong rằng từ nay “trầm luân thôi đeo bám, trên cõi đời chị tôi”. Bởi lẽ một trái tim luôn chỉ biết quên mình để gieo yêu thương - hy sinh và bao dung như chị thì hà cớ gì phải đón nhận hoài những quả đắng cay. 
 
Đọc tiếp ...

Thơ cho chị

 
Thơ cho chị 
Thương yêu tặng chị Mỹ Lan !
Có phải ngày chị sinh
Đêm trăng rằm tháng Tám
Nên tâm hồn lung linh
Và trái tim nồng cảm…
 
 
Có phải ngày chị sinh
Mặt trời đà đi vắng
Nên suốt đời lận đận
Với mây mù chưa thôi

Đêm nay mưa lại rơi
Ôi, đêm rằm tháng Tám
Sao mây còn giăng xám
Trĩu vai gầy chị tôi ?

Nào mơ ước xa xôi
Em khẩn xin Phật - Trời
Trầm luân thôi đeo bám
Trên cõi đời chị tôi !
T.H
(2006)
(Thời gian và Cuộc sống - 2009)
Đọc tiếp ...

Bước nhảy hoàn vũ




Nhịp

Thời gian
Tí tách xoay
Vòng quay luân hồi
Người đến rồi người đi
Mải mê quẩn quanh kiếm tìm
Đong đưa những phù du được mất
Nhan sắc - tiền tài - danh vọng - tình yêu
Ùn ùn thi nhau lao tới các đỉnh cao
Hợp tấu bản loạn hành với lòng tham không đáy
Quỷ dữ rủ rê điệu rốc* cuồng đẫm máu
Lương tri dập dềnh theo nhịp tăng - gô*
Tình yêu đảo xoay xòe bi - bốp*
Xì - lô* ru nỗi bẽ bàng...
Đời rối bước hoang mang
Có gì vĩnh cửu ?
Rồi cũng là
Hư không
Hết.

T.H



---------------------------------------------*Rock
*Tango
*Bebop: biến thể của điệu Jive
*Slow



Đọc tiếp ...

Mưa

Mưa...  Mưa !
Mưa rơi
Mưa cứ rơi
Vẫn rơi rơi hoài…
Tiếng vọng giữa đêm khuya
Làm hồn người ôi buốt giá
Có phải chăng ấy là nước mắt ?
Thượng đế thương đời sao lắm dối gian
Kìa tiếng đàn ai buông lơi trong đêm vắng
Quyện giữa tiếng mưa nghe não nùng đầy cay đắng
Rồi tan đi và vụt mất giữa hư vô
Để lại đây nỗi tuyệt vọng vô bờ
Bao kỷ niệm quay cuồng nối tiếp
Những nỗi buồn đau vời vợi
Như ánh đèn vụt tắt
Trái tim ngừng đập…
Cảnh cô đơn
Bóng tối
Đêm ! 
T.H

(Đà Lạt - 1986)
Đọc tiếp ...

Nhớ




Nhớ
Nhớ quê tôi nhớ con sông
Nhớ thầy tôi nhớ dáng ông lái đò
Nhớ bà tôi nhớ câu hò
Nhớ mẹ tôi nhớ cánh cò trong sương
Nhớ bao kỷ niệm thân thương
Hành trang theo mỗi bước đường chân qua
Dù cho ngày tháng trôi xa
Chữ tâm xin nhớ như là điều răn.
T.H
Đọc tiếp ...

Chỉ là... thơ và thẩn...




Tình mất
- Huy Cận -
Ôi những kẻ chỉ chào nhau một bận
Chân xa mau, lòng chưa kịp giao thân
Trên đường tôi, nếu trở lại vài lần.
Thì ta đã yêu nhau rồi, hẳn chứ ?
......
Yêu biết mấy nếu có lần gặp lại !
Tôi vụng về, tôi ngơ ngác nên chi
Người bên tôi, mà tôi để người đi
Tôi làm nũng, quyết giữ lòng kiêu hãnh.

Người ở đó tôi làm như ghẻ lạnh
Người đi rồi thôi mong mỏi gì đâu !
Những bàn tay đáng lẽ phải giao nhau
Hờ hững thế, không chịu cầm lưu luyến.

Ôi những kẻ không cùng tôi hứa hẹn
Người không quen, nhưng tôi chắc sẽ yêu
Mặt vừa nhìn mà chân đã muốn theo
Tình mới chép một, hai giòng nhật kí

Tên viết tắt tin rằng lòng nhớ kỹ
Bạn một hôm đi đến rất tình cờ
Tình quên đi ở trong những lá thư
Viết không gởi, xếp nằm trong sách cũ

Ôi bao kẻ chỉ một lần gặp gỡ
Bởi vì sao lòng tôi rất thương đau
Khi nghĩ thầm: "nếu ta đã yêu nhau"
...



Nếu... thì...
(Họa nguyên vận)

Đời hối hả kẻ e dè, người bận
Nên ngập ngừng, dang dở mối tình thân
Nếu có duyên thì dẫu chỉ một lần
Người ta vẫn nhớ nhau hoài ấy chứ ?
......
Nếu có thể xoay thời gian trở lại
Thì người ơi đừng e ấp làm chi
Để tình vương trong ánh mắt người đi
Người câm nín hối tiếc vì kiêu hãnh

Chiều không gió mà sao tim trở lạnh
Vu vơ buồn không hiểu bởi vì đâu ?
Nếu sau này ta chẳng gặp lại nhau
Xin giữ nhé, phút ban đầu lưu luyến

Người lặng lẽ kẻ ngu ngơ chẳng hẹn
Nên nỗi lòng trăn trở: “Có là yêu ?”
Nếu là yêu đừng để gió cuốn theo
Rồi thả lạc ướt nhòe trang nhật ký !

Dấu yêu ấy người ơi xin giữ kỹ
Lỡ mai kia dẫu có gặp tình cờ
Gió vẫn ngỏ khúc hát thiên thư
Và lời yêu có bao giờ là cũ ?

Tơ có rối xin hãy mềm tay gỡ
Đừng để tình vụt mất cõi lòng đau
Nếu mai này ta có gặp lại nhau
Thì người ơi chớ để tình dang dở.


T.H
 
Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Oan




Oan
(Ngũ vận nhất tự)
Leo lẻo rằng oan chỉ có liêm !
Rằng ông chẳng tội. Ấy, ông... liêm.
Nhà cao khắp chốn do... cần kiệm
Bạc khẳm dăm hòm bởi... tiết liêm
Đục khoét tiền dân loài mạt tính
Vần xoay mệnh nước bọn vô liêm
Tham quan chối tội... Ừ, oan nhỉ ?
Ngữ đó còn gì sỉ với liêm !
T.H 
Đọc tiếp ...

Tan mơ




Tan mơ
Lay động miên cầm
con gấu tật nguyền choàng tỉnh giữa mùa đông
Giấc mơ yêu vỡ tan
trái tim hoen buốt
nay về đâu tìm một khúc sông tắm gội ?
Cơn bão đi qua
cuốn trôi những trái tình chín vội
mặc trái sầu, trái rụng túi người ta
Còn lại đây
mảnh tình con con co mình trong ngực giá
Tình yêu nhạt nhòa
lạc loài cõi minh u
Vầng dương lên
và đâu đó trong tan mơ vây phủ
hạt nắng nào khẽ ru
xoa dịu được những vết thương cầm thú !
T.H
Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 15 tháng 8, 2012

Mưa hai mặt



Mưa hai mặt
Khúc luân vũ mưa xanh
Long lanh tuyệt vời
Mưa từ trời, mưa reo trong lòng đất
Em bên đời và trong trái tim anh
Mưa trắng trong, mưa sáng long lanh
Giọt hồi sinh khao khát...
Một ngày tình yêu gãy cánh
Mưa vô tình dằng dặc
Xám xịt... sình lầy...
Dang dở đời nhau
Mưa bỗng là… nước mắt !

Hỡi những cơn mưa ngọt ngào trong vắt
Và những cơn mưa đong đếm muộn phiền
Biết khóc cười - vụn vỡ
Mưa có biết mưa là hai mặt ?
Mưa vô tình nên mưa là hai mặt
Tim đa đoan nên tim biết đổi màu
Xanh - vàng... đen - trắng...
Vướng víu cuộn quanh
Chuỗi luân hồi dằng dặc...
T.H
(2005)
Đọc tiếp ...

Tôi muốn





Tôi muốn

Tôi muốn đi tìm lời giải đáp
ẩn sau đôi mắt nâu
xoa dịu nỗi đau
cho trái tim em thôi hao gầy theo năm tháng...

Tôi muốn là đốm nắng
lang thang soi từng góc nhỏ tâm hồn
để bóng tối đêm đen
thôi giam hãm một tinh cầu giá lạnh

Tôi muốn là ngọn gió
hong khô những giòng nước mắt
khe khẽ hát lời ru
kể cho em nghe về một chuyện tình rất thật

Và cuối cùng tôi muốn dùng chiếc đũa thần
với bao sắc màu mới lạ
gõ vào trái tim em
những thanh âm... ngày mới !

T.H
(2001)

 
Đọc tiếp ...

Sự thật




Chuyện 100 chữ:
SỰ THẬT
Họ gặp gỡ và yêu nhau, cùng nhận ra không thể sống thiếu nhau. Một ngày đẹp trời, trong giáo đường tôn nghiêm họ trao nhẫn cho nhau và cùng thề "Mãi gắn kết bên nhau...". Đó là sự thật !
Rồi một ngày, trước toà, họ cho nhau những tia nhìn giận dữ. Khăng khăng không thể sống cùng nhau, lạnh lùng phân chia tài sản, quyền và nghĩa vụ nuôi con... Đó là sự thật !
"Sản phẩm tình yêu" hoảng loạn xoe tròn đôi mắt... Nó nào yêu cầu được sinh ra trên đời này!? Đó cũng là sự thật !
T.H
Đọc tiếp ...