
Hoàng hôn buông những tia nắng tím hồng mong manh rơi trên mặt biển. Những chú dã tràng hối hả lăn những viên cát li ti đã được se tròn vây quanh mặt tổ, như cố dốc hết sức lực để hoàn tất công việc gia cố cái pháo đài nhỏ bé xinh xinh của mình trước khi vạn vật chìm vào trong bóng tối… Hắn xoải chân bên bờ cát ngắm nhìn những sinh vật nhỏ bé đáng yêu ấy và bật cười… Hoài công thôi dã tràng ơi, có lẽ nếu thông minh hơn thì chúng mày sẽ chẳng bao giờ vắt kiệt sức mình ngày qua ngày cố công xây không biết bao nhiêu cái lâu đài trên cát ấy, để rồi khi mặt trời và thủy triều lên chỉ cần một con sóng nhẹ là tất cả lại tan thành mây khói…Lại xây và…vỡ…như một vòng xoay đánh đố thách thức sự kiên nhẫn của nhau theo thời gian… Vô lý thật!
Nhưng có vô ích không?
Không. Nếu biết nói dã tràng sẽ bảo rằng không đấy. Bởi nếu không bận rộn tất bật với những công việc ngỡ như vô ích kia thì dã tràng sẽ làm gì nhỉ? Chúng sẽ buồn héo hắt đến chết mất thôi. Ít ra thì chúng nó cũng có được những khoảnh khắc vui sướng và tự hào khi ngắm nhìn cái công trình nhỏ nhoi xinh đẹp của mình đang hiện hữu và đối đầu với biển cả bao la. Và khi màn đêm bao phủ không gian thì những pháo đài kia là nơi trú ẩn thiêng liêng để chúng ru giấc cô đơn giữa muôn ngàn tiếng sóng... Dẫu chỉ là bình yên một thoáng mỗi khi đêm về…khi trăng lên…Thế đó…
"Em xa anh trăng cũng chợt lẻ loi thẩn thờ biển vẫn thấy mình dài rộng thế xa cánh buồm một chút đã cô đơn..."
Biển bao la thế biển vẫn cô đơn đâu khác gì kiếp dã tràng nhỏ bé ?
"Gió âm thầm không nói mà sao núi phải mòn ? Anh đâu phải là chiều mà nhuộm em đến tím ? Sóng có nghĩa gì đâu nếu chiều nay anh chẳng đến dù sóng đã làm em nghiêng ngã vì anh…"
Chênh vênh nỗi đau…niềm cô đơn vây kín... biển mênh mông còn bạc đầu thương nhớ với muôn trùng con sóng vỗ…thì có sá gì đâu những lâu đài tí hon trên cát và... hắn. Phải thế không dã tràng ơi ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét