Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Em đẹp như mơ


Em đẹp như mơ
(Nhạc ngoại, lời Việt của Vũ Xuân Hùng - CS: Duy Quang)
*

Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

Khi em thoáng qua đời tôi


Khi em thoáng qua đời tôi
Sáng tác: Thái Hùng - Mai Anh Việt - CS.Vũ Khanh
Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

Vẫn còn mùa xuân cho em - Diệu Hương


Vẫn còn mùa xuân cho em
NS.Diệu Hương - CS Ý Lan

Đọc tiếp ...

Ở nơi nào, em còn nhớ - Ngô Thụy Miên

http://images.yume.vn/blog/200909/23/15273761253697927.jpg

Tác giả: Ngô Thụy Miên - Ca sĩ Thái Hòa

Từ em đi mùa Xuân lặng lẽ cánh hoa u sầu
Từ em đi Hạ thêm buồn vắng nắng mưa phai mầu
Vòng tay cũ lối xưa em về
Bờ môi ấm ngát hương câu thề
Ngậm ngùi trong nỗi buồn vương vấn những tháng ngày qua

Từ em đi mùa Thu tàn úa lá rơi bên thềm

Từ em đi mùa Đông lạnh giá bước chân âm thầm
Chờ em mãi mắt môi ơ thờ
Lời yêu cuối thoáng nghe mơ hồ
Chỉ mình tôi với một góc trời hư vô

...........................................................

 Còn đây là tiếc nhớ khôn ngưôi
Còn đây là rã nát tim côi
Mình tôi và cơn đau xót xa một thời

Chiều lang thang về căn nhà cũ mất nhau muôn đời

Hồn mênh mang nhạc dâng sầu tới dáng em xa rồi
Tìm đâu thấy tháng năm võ vàng
Tìm đâu thấy ái ân phai tàn
Giòng thời gian xóa nhòa nỗi buồn em mang.

Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

Hoàng hôn



Hoàng hôn (Bán đảo Thanh Đa SG - 16/10/2011)


Đọc tiếp ...

Ướt mi...




Em lạc lõng giữa ngàn xanh lá
Giấu nỗi buồn lặng lẽ bờ mi
Tôi lạc lõng muôn trùng xa lạ
Em và tôi... lạ đến vô cùng !
T.H

(Đà Lạt 3/10/2011)
Đọc tiếp ...

Trốn tìm


 

Trốn tìm
 
Nó lại háo hức trở về... Lạ lẫm nhìn những căn nhà hình hộp đua nhau vươn cao cười ngạo nghễ, ngôi giáo đường xum xoe khoe áo mới cùng dòng người xe cuồn cuộn tấp nập ven hồ, những tiếng nói không quen... Chợt thấy lòng se thắt lại: "Ôi, Đà Lạt của tôi đâu rồi !!?"
Thời gian... đổi thay...
Vẫn biết là như thế nhưng không hiểu sao nó cứ mãi tìm về.
Tìm về để rồi lại vội vã ra đi như kẻ nghiện trò chơi trốn tìm nghiệt ngã.
T.H

Đọc tiếp ...

Nói với em


 


Mơ một bình minh
(Bài họa nguyên vận 1)

Ai trả cho em một thời hoa mộng
Tim trong veo và mắt biếc nhìn đời...
Ai xua tan những màn đêm u tối
Dông bão cười ngạo nghễ mặc ngày rơi ?

Đã xa lắm... vào một chiều gió động
Chim thiên di gãy cánh không quay về !
Đã quen lắm những ô trọc chán chê
Làm sao giữ một đời thơ và mộng ?

Ngày không nắng... Đêm sao mờ, trăng lộng
Ôm vết thương em dệt cõi địa đàng
Dẫu vẫn biết rồi sóng sẽ cuốn mang
Lâu đài kia giữa vô vàn sự thật !

Bao lần gắng và bao lần ngã gục
Vẫn hoài mong chút nắng bến sông xưa
Gởi niềm đau theo tiếng khóc ngày mưa
Xây cõi nhớ khi trời nhòe màu mật

Và cứ thế bên dòng đời tất bật
Em khoác lên môi vung vãi nụ cười
Ngắm thế nhân sau khuôn mặt nạ người
Bao cốt quỷ lập lòe che ánh sáng...

Anh đừng hỏi vì sao em chán ngán
Chua chát cười ru một cõi xa xăm
Nụ cười đêm u uẩn cung bậc trầm
Là cũng đã... khan tiếng cười ngày tối...

Đừng ! Em không là thiên thần cứu rỗi
Để vì em mà vướng nợ tình này
Có gì đâu  để người phải dứt day
Lịm chết trước một môi cười chợt đổi ?

Con chim non giờ đã thành già cỗi
Thôi vẫy vùng di trú chốn dương gian
Thả ngày trôi, đêm mộng với gió ngàn
Bay lồng lộng giữa một trời hoa lá...

Một lần thôi, một lần cho tất cả
Chở yêu thương trở về chốn sông sâu
Cho đại dương lại xanh thẳm một màu
Dẫu gục chết khi bình minh hiện hữu.
T.H

 






 


Sẽ có một bình minh(Họa nguyên vận 2)

Khắc khoải trong đêm một bình minh mộng
Giấc mơ thiên di chới với giữa đời...
Ừ nhỉ, em làm gì xua bóng tối
Khi ngày chợt đêm, ngợp lối sầu rơi ?

Nhưng em ơi giữa cuộc đời biến động
Nắng sẽ lên, bình minh sẽ trở về
Gắng nữa đi em, mặc tiếng khen chê
Hãy cố giữ cho riêng mình chút mộng !

Hãy chắp cánh trong cõi mơ lồng lộng
Gom yêu thương thắp nắng chốn địa đàng
Để nhập nhòe trong bóng tối hỗn mang
Vẫn còn đó những nỗi lòng rất thật.

Hồn vẫn thẳng dẫu thân tàn muốn gục
Chân dõi về dẫu cỏ ngập đường xưa...
Hãy để sầu rơi rụng theo bão mưa
Và ươm nắng cho môi người dịu mật

Anh vẫn thấy dưới tro tàn sức bật
Ngọn lửa âm âm đang khẽ mỉm cười
Ngạo thế gian và soi rõ lòng người
Bao sắc thái chập chờn trong tối sáng...

Cười đi em nhưng xin đừng ngao ngán
Ném mơ vào nơi đáy huyệt xa xăm !
Đời vẫn tuôn với những vết lăn trầm
Nhưng không thể mãi một màu đen tối.

Vâng ! Nếu không tin vào mầm cứu rỗi
Thì xin em gắng giữ giấc mơ này
Dẫu ngày buồn, đêm mộng lại dứt day
Nhưng như thế, em là em chẳng đổi.

Em hãy nhìn những cội mai cằn cỗi
Một sớm trở mình trải lối dương gian
Đông qua đi cùng bão tố mưa ngàn
Là xuân đến tươi bình minh hoa lá.

Nước lênh đênh rồi cũng về biển cả
Xuân lại về sau giấc ngủ đông sâu
Hãy thắp mơ em ngọn nến nhiệm mầu
Và canh thức khi bình minh hiện hữu.

T.H


Đọc tiếp ...

Mơ một bình minh





Trả giúp em tôi một bình minh


Sao em nỡ giết bình minh thơ mộng
Thuở chớm yêu bước nhẹ vào đời
Sao em bỏ nụ cười vào đêm tối
Lũ côn trùng đắc ý lúc mưa rơi ?

Dẫu thế nào cũng một lần biển động
Cánh hải âu phải có lúc trở về
Em trách gì nhân thế tiếng khen chê
Lời vô nghĩa khi ta hòa cõi mộng.

Em mang nắng ở bình minh lồng lộng
Khỏa yêu thương lấp lánh dấu địa đàng
Đánh thức anh khi lạc lối hoang mang
Tìm về nẻo có tình yêu rất thật

Nhưng sao nay em lặng người chết gục
Ở hoang tàn nơi bãi vắng xa xưa
Còn đâu nữa giọng hát tợ như mưa
Rơi thánh thót vào hồn anh ngọt mật

Anh đã sống những tháng ngày tất bật
Mặc thế nhân đãi bôi lọ tiếng cười
Anh đã sống, đã trở lại làm người
Vì hôm đó, bình minh em tỏa sáng

Sao hôm nay em lạnh lùng chán ngán
Bỏ tiếng cười tận cung bậc xa xăm
Vì cớ gì em khóa những nốt trầm
Nhốt đời mình vào đêm dài tăm tối.

Anh ! Kẻ tội đồ em từng cứu rỗi
Chết nơi đây, ngay ở tại phút này
Đau đớn lắm khi nhìn em dứt day
Mà không thể... làm gì thay đổi...

Cô bé ơi, đừng trở nên cằn cỗi
Bởi u buồn đôi chút của thế gian
Em sinh ra để bay với mây ngàn
Đừng quỵ xuống như hoa tàn xác lá

Anh ngồi đây cầu cho thần biển cả
Đội sóng buồn mang trả đáy sâu
Gió ngoài xa sẽ mang lại phép mầu
Trả cho em bình minh cố hữu.

Triều Âm - 12/8/2011





 

Mơ một bình minh
 (Bài họa nguyên vận)

Ai trả cho em một thời hoa mộng
Tim trong veo và mắt biếc nhìn đời
Ai xua tan những màn đêm u tối
Dông bão cười ngạo nghễ mặc ngày rơi ?

Đã xa lắm... vào một chiều gió động
Chim thiên di gãy cánh không quay về !
Đã quen lắm những ô trọc chán chê
Làm sao giữ một đời thơ và mộng ?

Ngày không nắng... Đêm sao mờ, trăng lộng
Ôm vết thương em dệt cõi địa đàng
Dẫu vẫn biết rồi sóng sẽ cuốn mang
Lâu đài kia giữa vô vàn sự thật !

Bao lần gắng và bao lần ngã gục
Vẫn hoài mong chút nắng bến sông xưa
Gởi niềm đau theo tiếng khóc ngày mưa
Xây cõi nhớ khi trời nhòe màu mật.

Và cứ thế bên dòng đời tất bật
Em khoác lên môi vung vãi nụ cười
Ngắm thế nhân sau khuôn mặt nạ người
Bao cốt quỷ lập lòe che ánh sáng...

Anh đừng hỏi vì sao em chán ngán
Chua chát cười ru một cõi xa xăm
Nụ cười đêm u uẩn cung bậc trầm
Là cũng đã... khan tiếng cười ngày tối...

Đừng ! Em không là thiên thần cứu rỗi
Để vì em mà vướng nợ tình này.
Có gì đâu để người phải dứt day
Lịm chết trước một môi cười chợt đổi ?

Con chim non giờ đã thành già cỗi
Thôi vẫy vùng di trú chốn dương gian
Thả ngày trôi, đêm mộng với gió ngàn
Bay lồng lộng giữa một trời hoa lá...

Một lần thôi, một lần cho tất cả
Chở yêu thương trở về bến sông sâu
Cho đại dương lại xanh thẳm một mầu
Dẫu gục chết khi bình minh hiện hữu.


T.H
Đọc tiếp ...

Đóa hoa vô thường


 

Đóa hoa vô thường

Em chỉ là... em
. Lúc nửa đêm ?
Tháo bỏ xiêm y trút bên thềm
Chắp đôi cánh nhỏ bay theo gió
 
Vũ khúc nghê thường... Đêm lại đêm...

Đen trắng cuộn xoay... ngày xa khuất...
Ru đời theo nhịp bước đa đoan
mặc chân rướm máu bụi trần gian
mà vắt kiệt lòng mình đến thế ?

Có phải trót vương lời ước thệ
Đêm choàng đêm... em lại là mình
Gom dông bão, khóc cười nhân thế
vũ khúc nghê thường tựa trối trăn ?

Ngày chai cứng, đêm nhiều ta thán
Múa đi em cho trọn cuộc vui
Dẫu mai đây gục chết ngậm ngùi
không hối tiếc chôn vùi cảm xúc...

Múa đi em mặc đời dâng sóng
mặc mây ngàn, gió bấc về xuôi...
Cho hồn hoa từng đêm rũ áo
vũ khúc nghê thường lúc nửa đêm.

T.H
(Họa nguyên vận bài "Khuya" của Triều Âm)

Đọc tiếp ...

Tìm



Tìm
Tôi về thăm mái trường xưa
Tìm trong ký ức hạt mưa hôm nào
Tôi về tìm chút xôn xao
Bên đời hiu quạnh, mòn hao cõi lòng...

Tôi về lòng bỗng dưng không
Nhặt cành phượng đỏ giữa mông mênh chiều
Tôi về tim bỗng liêu xiêu
Nghe đâu đây những thương yêu chợt về !

T.H - NS.Kim Lệ
(7/2011)

(P.S: Cám ơn NS.Kim Lệ đã đồng cảm sáng tác tiếp giúp cho những dòng lãng đãng của S thành... bài thơ. Đa tạ... đa tạ...)
Đọc tiếp ...