Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

Mơ một bình minh





Trả giúp em tôi một bình minh


Sao em nỡ giết bình minh thơ mộng
Thuở chớm yêu bước nhẹ vào đời
Sao em bỏ nụ cười vào đêm tối
Lũ côn trùng đắc ý lúc mưa rơi ?

Dẫu thế nào cũng một lần biển động
Cánh hải âu phải có lúc trở về
Em trách gì nhân thế tiếng khen chê
Lời vô nghĩa khi ta hòa cõi mộng.

Em mang nắng ở bình minh lồng lộng
Khỏa yêu thương lấp lánh dấu địa đàng
Đánh thức anh khi lạc lối hoang mang
Tìm về nẻo có tình yêu rất thật

Nhưng sao nay em lặng người chết gục
Ở hoang tàn nơi bãi vắng xa xưa
Còn đâu nữa giọng hát tợ như mưa
Rơi thánh thót vào hồn anh ngọt mật

Anh đã sống những tháng ngày tất bật
Mặc thế nhân đãi bôi lọ tiếng cười
Anh đã sống, đã trở lại làm người
Vì hôm đó, bình minh em tỏa sáng

Sao hôm nay em lạnh lùng chán ngán
Bỏ tiếng cười tận cung bậc xa xăm
Vì cớ gì em khóa những nốt trầm
Nhốt đời mình vào đêm dài tăm tối.

Anh ! Kẻ tội đồ em từng cứu rỗi
Chết nơi đây, ngay ở tại phút này
Đau đớn lắm khi nhìn em dứt day
Mà không thể... làm gì thay đổi...

Cô bé ơi, đừng trở nên cằn cỗi
Bởi u buồn đôi chút của thế gian
Em sinh ra để bay với mây ngàn
Đừng quỵ xuống như hoa tàn xác lá

Anh ngồi đây cầu cho thần biển cả
Đội sóng buồn mang trả đáy sâu
Gió ngoài xa sẽ mang lại phép mầu
Trả cho em bình minh cố hữu.

Triều Âm - 12/8/2011





 

Mơ một bình minh
 (Bài họa nguyên vận)

Ai trả cho em một thời hoa mộng
Tim trong veo và mắt biếc nhìn đời
Ai xua tan những màn đêm u tối
Dông bão cười ngạo nghễ mặc ngày rơi ?

Đã xa lắm... vào một chiều gió động
Chim thiên di gãy cánh không quay về !
Đã quen lắm những ô trọc chán chê
Làm sao giữ một đời thơ và mộng ?

Ngày không nắng... Đêm sao mờ, trăng lộng
Ôm vết thương em dệt cõi địa đàng
Dẫu vẫn biết rồi sóng sẽ cuốn mang
Lâu đài kia giữa vô vàn sự thật !

Bao lần gắng và bao lần ngã gục
Vẫn hoài mong chút nắng bến sông xưa
Gởi niềm đau theo tiếng khóc ngày mưa
Xây cõi nhớ khi trời nhòe màu mật.

Và cứ thế bên dòng đời tất bật
Em khoác lên môi vung vãi nụ cười
Ngắm thế nhân sau khuôn mặt nạ người
Bao cốt quỷ lập lòe che ánh sáng...

Anh đừng hỏi vì sao em chán ngán
Chua chát cười ru một cõi xa xăm
Nụ cười đêm u uẩn cung bậc trầm
Là cũng đã... khan tiếng cười ngày tối...

Đừng ! Em không là thiên thần cứu rỗi
Để vì em mà vướng nợ tình này.
Có gì đâu để người phải dứt day
Lịm chết trước một môi cười chợt đổi ?

Con chim non giờ đã thành già cỗi
Thôi vẫy vùng di trú chốn dương gian
Thả ngày trôi, đêm mộng với gió ngàn
Bay lồng lộng giữa một trời hoa lá...

Một lần thôi, một lần cho tất cả
Chở yêu thương trở về bến sông sâu
Cho đại dương lại xanh thẳm một mầu
Dẫu gục chết khi bình minh hiện hữu.


T.H

Không có nhận xét nào: