Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

Nói với em


 


Mơ một bình minh
(Bài họa nguyên vận 1)

Ai trả cho em một thời hoa mộng
Tim trong veo và mắt biếc nhìn đời...
Ai xua tan những màn đêm u tối
Dông bão cười ngạo nghễ mặc ngày rơi ?

Đã xa lắm... vào một chiều gió động
Chim thiên di gãy cánh không quay về !
Đã quen lắm những ô trọc chán chê
Làm sao giữ một đời thơ và mộng ?

Ngày không nắng... Đêm sao mờ, trăng lộng
Ôm vết thương em dệt cõi địa đàng
Dẫu vẫn biết rồi sóng sẽ cuốn mang
Lâu đài kia giữa vô vàn sự thật !

Bao lần gắng và bao lần ngã gục
Vẫn hoài mong chút nắng bến sông xưa
Gởi niềm đau theo tiếng khóc ngày mưa
Xây cõi nhớ khi trời nhòe màu mật

Và cứ thế bên dòng đời tất bật
Em khoác lên môi vung vãi nụ cười
Ngắm thế nhân sau khuôn mặt nạ người
Bao cốt quỷ lập lòe che ánh sáng...

Anh đừng hỏi vì sao em chán ngán
Chua chát cười ru một cõi xa xăm
Nụ cười đêm u uẩn cung bậc trầm
Là cũng đã... khan tiếng cười ngày tối...

Đừng ! Em không là thiên thần cứu rỗi
Để vì em mà vướng nợ tình này
Có gì đâu  để người phải dứt day
Lịm chết trước một môi cười chợt đổi ?

Con chim non giờ đã thành già cỗi
Thôi vẫy vùng di trú chốn dương gian
Thả ngày trôi, đêm mộng với gió ngàn
Bay lồng lộng giữa một trời hoa lá...

Một lần thôi, một lần cho tất cả
Chở yêu thương trở về chốn sông sâu
Cho đại dương lại xanh thẳm một màu
Dẫu gục chết khi bình minh hiện hữu.
T.H

 






 


Sẽ có một bình minh(Họa nguyên vận 2)

Khắc khoải trong đêm một bình minh mộng
Giấc mơ thiên di chới với giữa đời...
Ừ nhỉ, em làm gì xua bóng tối
Khi ngày chợt đêm, ngợp lối sầu rơi ?

Nhưng em ơi giữa cuộc đời biến động
Nắng sẽ lên, bình minh sẽ trở về
Gắng nữa đi em, mặc tiếng khen chê
Hãy cố giữ cho riêng mình chút mộng !

Hãy chắp cánh trong cõi mơ lồng lộng
Gom yêu thương thắp nắng chốn địa đàng
Để nhập nhòe trong bóng tối hỗn mang
Vẫn còn đó những nỗi lòng rất thật.

Hồn vẫn thẳng dẫu thân tàn muốn gục
Chân dõi về dẫu cỏ ngập đường xưa...
Hãy để sầu rơi rụng theo bão mưa
Và ươm nắng cho môi người dịu mật

Anh vẫn thấy dưới tro tàn sức bật
Ngọn lửa âm âm đang khẽ mỉm cười
Ngạo thế gian và soi rõ lòng người
Bao sắc thái chập chờn trong tối sáng...

Cười đi em nhưng xin đừng ngao ngán
Ném mơ vào nơi đáy huyệt xa xăm !
Đời vẫn tuôn với những vết lăn trầm
Nhưng không thể mãi một màu đen tối.

Vâng ! Nếu không tin vào mầm cứu rỗi
Thì xin em gắng giữ giấc mơ này
Dẫu ngày buồn, đêm mộng lại dứt day
Nhưng như thế, em là em chẳng đổi.

Em hãy nhìn những cội mai cằn cỗi
Một sớm trở mình trải lối dương gian
Đông qua đi cùng bão tố mưa ngàn
Là xuân đến tươi bình minh hoa lá.

Nước lênh đênh rồi cũng về biển cả
Xuân lại về sau giấc ngủ đông sâu
Hãy thắp mơ em ngọn nến nhiệm mầu
Và canh thức khi bình minh hiện hữu.

T.H


1 nhận xét:

Nguyễn Khánh nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.