Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012

Viết cho chị


Mới đó mà thấm thoắt đã mấy năm trôi qua kể từ ngày tôi viết bài thơ ấy tặng chị vào dịp sinh nhật - một đêm trung thu Sài Gòn thiếu ánh trăng và lất phất mưa rơi… Tôi đã rưng rưng khóc khi viết những vần thơ ray rứt từ trong sâu thẳm tâm hồn mình dành cho chị và nước mắt chị cũng đã lã chã tuôn rơi vì xúc động khi đọc bài thơ ấy… Tôi khóc vì thương và xót xa cho những gánh nặng, bao nỗi vất vả mà chị còn mãi vương mang… Còn chị ? Chị đã khóc và nghẹn ngào xúc động khi được nghe những tình cảm chân thành, tha thiết của em dành cho mình. Mà nếu như nó không mượn những lời thơ ấy để bộc lộ thì có lẽ sẽ chẳng có mấy khi chị được biết, được nghe. Bởi lẽ nó là đứa vốn rất e ngại bày tỏ tình cảm của mình... Trung thu – sinh nhật chị - mưa… và nước mắt… Bài thơ buồn và một kỷ niệm cũng buồn như mưa. Nay lại một trung thu nữa sắp đến... Chiều về, em khẽ hỏi: Chị vui và cảm thấy sung sướng chứ ? Chị cười thật tươi và nhìn tôi với ánh mắt đầy yêu thương trìu mến: Ừ, chị cảm nhận được là mình đang… sướng (quan niệm sống của chị em chúng tôi: sung sướng = hài lòng với những gì mình đang có).Tôi nheo mắt nhìn chị cười phá lên tinh nghịch và bảo: Em cũng vậy. Em chẳng giàu nhưng em cũng thấy rằng mình… sướng. Có những người rất giàu nhưng chưa chắc là được sướng như… em. Hai chị em cùng cười. Ánh mắt chị lấp lánh nét ngời hạnh phúc khi nghe câu nói vui ấy. Chị vui khi thấy tôi vui và tôi vui khi được nhìn thấy chị vui, được thấy mình như bé lại vào những lúc ở bên chị, được nghe những lời hỏi han chăm sóc thương yêu, cảm nhận được hơi ấm dịu dàng từ bàn tay luôn có thói quen vuốt tóc, rẽ ngôi, bẻ sửa lại cổ áo (cho thêm phần thẳng thớm chỉnh tề) giúp cho các em của chị. Hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều thật nhỏ, thật giản dị như thế thôi. Trung thu - sinh nhật chị năm nay sẽ không có những vần thơ vương nước mắt dành cho chị nữa. Lời khẩn cầu tha thiết năm nao dường như đã được trời cao nghe thấu. Và em luôn mong rằng từ nay “trầm luân thôi đeo bám, trên cõi đời chị tôi”. Bởi lẽ một trái tim luôn chỉ biết quên mình để gieo yêu thương - hy sinh và bao dung như chị thì hà cớ gì phải đón nhận hoài những quả đắng cay. 
 

Không có nhận xét nào: