
Cho mẹ, cho con
Thơ cho mẹ
Con viết xong rồi lại xóa dăm lần
Tần ngần trước niêm luật
Và ngôn từ bỗng trở nên bất lực
trước tình yêu !
Hoa dành cho mẹ
Con chọn hoài chưa thôi
Ỉ ôi chê chán…
Chợt nhói lòng trước sắc đóa hồng phai
mùa Vu Lan báo hiếu !
Và mẹ ơi con hiểu
Có ngôn từ nào diễn đạt được tình yêu !
Có màu hoa nào dịu êm như lòng mẹ !
Con sẽ chỉ chạy về bên mẹ
Tinh nghịch hỏi thầm khe khẽ:
“Mẹ ơi ! Mẹ có biết hay không ?
Biết gì ?
Biết là, biết là... con thương mẹ không ?”*
Để lại được mẹ ôm siết chặt vào lòng
Mắng yêu: Ồ… con khỉ (!)
T.H
Vu Lan 2007
*Trích Bông hồng cài áo
Khúc tự tình
Bài thơ xưa con viết đã lâu rồi
Những tâm tư của một thời bé dại
Nhưng mẹ ơi ! con không cần chữa lại
Cho câu thơ thêm bóng bẩy xuôi vần
Bởi tình yêu nào hào nhoáng phù vân
Mà đánh bóng, tô màu cho đẹp đẽ ?
Con chỉ hiểu tự đáy lòng lặng lẽ
Mẹ hy sinh cho con trẻ nên người
Suốt một đời mẹ vất vả ngược xuôi
Mặc năm tháng tóc pha dần sương muối
Bờ vai nào từng gánh khoai, gánh chuối
Đổi thành cơm con ấm bụng no lòng
Ánh mắt nào thao thức suốt đêm chong
Khi con ốm, khi đời con dậy sóng…
Ấy vậy mà con cứ luôn lóng ngóng
Khó thốt nên lời yêu mẹ, mẹ ơi!
Nhưng tình yêu con không nói thành lời
Không có nghĩa là buông trôi, hờ hững
Con yêu mẹ xin trời cao minh chứng
Lòng quặn đau sau bóng mẹ lưng còng
Mắt u buồn khi thấy những nếp nhăn
Và tóc mẹ trắng ngần theo năm tháng…
Con rất sợ một phút giây hụt hẫng
Mẹ "đi xa"... mất hẳn phía chân trời
Vì con yêu mẹ lắm lắm, mẹ ơi !
T.H
(TG&CS - 9/2006)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét