Thứ Ba, 14 tháng 8, 2012

Chị

Chị
Những dấu yêu thay bao lời muốn nói...

Gởi xong e-mail cuối cùng cho toà soạn, tôi tắt máy nhìn đồng hồ. Đã 4h30’ chiều của tiết tháng ba. Vậy mà ánh nắng chói chang vẫn còn xiên ngang khung cửa sổ hắt hơi nóng vào phòng hanh oi đến lạ. Tôi thu dọn túi xách, xếp ghế đứng lên.
- Thôi, em về đây…
- Về gì sớm ? Còn nắng lắm… Chơi tí hết nắng hãy về… Chị đang nằm xem ti – vi trên chiếc giường rộng giữa phòng với cái dáng nửa nằm nửa ngồi quen thuộc, lên tiếng can ngăn. Tôi cười…thoáng tần ngần định ngồi lại nhưng rồi dứt khoát:
- Hết nắng thì lại tới giờ cao điểm kẹt xe. Đông đúc chạy xe mệt lắm… Em về nha.
- Ừ…thôi về đi. Vẫn cái giọng nhát gừng và lối nói cụt lủn, chị trả lời tôi, mắt vẫn không rời màn hình ti – vi. Tôi đeo túi lên vai nhớm chân bước.
- Ê… đợi chút…Chị nhổm dậy xoay người kéo hộc tủ ở cạnh giường, lấy ra chiếc ví da rồi mở ví rút ra một tờ 100 ngàn màu xanh lá mới tinh chìa cho tôi.
- Lì xì nè…
- Ơ… sao lại… lì xì cho em ? Tôi ngạc nhiên, bối rối.
- Lộc. Chia lộc trúng mánh đầu năm đó. Chị giúi tờ tiền vào tay tôi, miệng cười rạng rỡ.
- À…a… nhưng có được bao nhiêu đâu. Chị đã cho anh B. và bé U. mỗi người năm trăm ngàn rồi mà, lại phải mua cái màn hình xịn nữa, có còn dư gì đâu mà cho em ?
- Cứ cầm đi. Lộc đó. Tiền lộc chia cho mọi người lấy hên đó. Thôi về đi.
- Hì… em cũng có phần nữa hả ? Sướng quá…sướng quá… Cám ơn chị nha.
- Ừ, về đi. Bảo mấy đứa nhỏ mở cổng. Chị lại dán mắt vào màn hình.
Tôi ra về. Lòng lâng lâng vui sướng ngập tràn. Tờ tiền chị vừa cho đã được tôi xếp lẫn vào những tờ khác mà tôi có trong túi, nhưng tôi vẫn có cảm giác như nó đang ấm nóng dần lên, phập phồng theo những nhịp tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực. Nếu như không phải đang chạy xe? Nếu như tôi bé lại ? Nếu như tôi là kẻ không biết kiềm chế cảm xúc của mình ? Thì chắc chắn tôi đã nhảy chân sáo và hét vang lên cho cả thế giới biết: Tôi đang hạnh phúc. Niềm hạnh phúc của kẻ cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng và yêu thương sâu thẳm từ những người mình yêu quí. Tôi lại tự thấy giận mình vì đã không bày tỏ được cùng chị bao điều muốn nói. Rằng tôi yêu chị biết bao. Ấy vậy mà lại không dám nói (!?) (Cứ giữ trong lòng và nghĩ rằng chắc là chị… cũng biết! Tệ thế đó). Cảm xúc dâng trào. Mắt tôi chợt nhòa đi…Đây không phải là lần đầu tiên chị cho tôi tiền. Tờ tiền polymer trong túi như nóng ran lên nhắc cho tôi nhớ về cái lần đầu tiên ấy. Cái đồng xu bằng nhôm nhẹ tênh mệnh giá 1 đồng tròn tròn xinh xinh thuở ấy…
Ký ức cuồn cuộn chảy về… ngày ấy cách đây đã 27 năm…
o o o
- Hai đứa xong chưa ? Lẹ lẹ lên, trễ rồi đó…
Tiếng chị vang to từ trước hiên nhà vọng vào hối thúc. Lũ chúng tôi “dạ..” rân và vội vàng xỏ vội quần áo, le te xách cặp chạy ra. Con Út nhanh nhảu chuyền chiếc cặp của nó cho tôi rồi tót lên chỏm yên tí xíu phía trước, còn tôi được yên vị với mấy chiếc cặp to đằng sau. Đi thôi…Chị nhấn bàn đạp… Chiếc xe đạp mi - ni màu xanh lá cũ kỹ rên lên k.. é..t... k.. é...t... theo mỗi vòng xoay, đoạn đường bị gập ghềnh đầy ổ gà chỉ chừng cây số nhưng như cứ dài hun hút. Chỉ một lát tôi đã nghe tiếng chị thở phì phò đến tội. Với chiếc xe bé xíu, các bộ phận đều đã cũ mòn đến rệu rã, lại phải cõng đến những ba mạng thì không mệt mới là lạ. Tôi ngồi sau mà bụng cứ lo thon thót, cứ sợ nhỡ xe đứt xích hay xì bánh thì lại trễ học mất thôi. Ấy vậy mà con Út ngồi trước cứ liến thoắng huyên thuyên hoài đủ chuyện. Ngộ. Chị chẳng la. Vẫn tranh thủ trả lời nó xen với tiếng thở dốc, mặt đã đỏ bừng vì thấm mệt. Thỉnh thoảng chiếc xe lại chao đảo mất thăng bằng xóc lên trên đá hay sa xuống ổ gà khiến cái mông đã bắt đầu ê ẩm của tôi lại càng thêm tê tái. Chị nhắc con Út:
- Ngồi yên chứ, nói thì nói…loay hoay nhúc nhích hoài sao lái.
- Hì… Em mỏi… Cái rồi sao nữa hả chị ? Con nhỏ lại tiếp tục tra vấn câu chuyện đang dang dở. Chị lại trả lời… tiếng phì phò vọng vào tai tôi ngày càng to hơn… Tôi ngồi im thin thít, làm như càng im lặng thì chiếc xe sẽ nhẹ hơn và chị hẳn đỡ mệt hơn vậy. Cuối cùng rồi cũng đến đoạn đường nhựa, những vòng xoay của 2km đường còn lại như nhanh hơn và cổng trường đã hiện ra trước mặt, tôi thở phào tụt xuống. Con Út cũng vội vàng nhảy xuống nhanh không kém, chúng tôi chia nhau cặp xách và ríu rít chào như thường lệ “Thưa chị…em đi học”, rồi xoay người toan chạy đi.
- Ê, khoan đã…
- Dạ…??? Bốn con mắt xoe tròn…
- Còn cái này nữa…
Chị mở cái túi xách đeo vai khá bụi may bằng vải jean xanh cũ, lấy ra và giúi vào tay bọn tôi mỗi đứa một… ổ bánh mì. Cầm chiếc bánh rõ to được gói sau lớp giấy báo đang tỏa mùi ngạt ngào thơm phưng phức trong tay, tôi ngạc nhiên đến sững sờ như không còn tin vào mắt mình. Chẳng để bọn tôi kịp thắc mắc, hỏi han câu gì, chị lại vội vã đạp xe vút đi. Bóng dáng thân quen nhanh chóng xa dần… hòa lẫn và mất hút vào dòng người tấp nập trên đường phố.
o o o
Một ổ bánh mì to cho bữa sáng. Vào thời buổi ngày nay thì đúng là chẳng có gì đáng để ngạc nhiên đến sửng sốt. Nhưng với chúng tôi lúc ấy thì khác, hầu như là chuyện chỉ có trong… mơ, trong trí tưởng tượng và sự ao ước mỗi khi ánh mắt lướt ngang qua những quầy hàng, tủ kính đang bày bán rất bắt mắt trên các góc phố mà thôi. Bởi lẽ, sau năm 1975, chiến tranh kết thúc nhưng đất nước rơi vào giai đoạn khó khăn kinh tế, thiếu thốn ngặt nghèo… Những năm tháng thật khó quên của thời buổi phân phối bao cấp, tem phiếu…Gạo châu, củi quế. Nhà nhà cùng cảnh cháo rau, cơm ngô độn khoai, sắn… Cơm trắng đủ ăn ngày hai bữa còn là chuyện hiếm đối với một gia đình có tới 9 đứa con (mà 6 - 7 đứa đang còn ở độ tuổi phải lo cho ăn học) như gia đình tôi, thì mong chi tới chuyện được ăn chút gì đó vào buổi sáng. Do vậy, món quà của chị quả là… trên cả tuyệt vời.
Con Út hích cái cùi chỏ nhọn hoắt của nó vào hông tôi, giọng trầm trồ, hả hê nhấn từng tiếng:
- Đã…
đời… chưa… Bánh mì… thịt… nè. Có cả chả…rau…và đủ các thứ đàng…hoàng… nữa nha.
- Ừ…Mà… tiền ở đâu chỉ có mà mua cho mình vậy ta ? Tôi băn khoăn.
- Ai mà biết ? Có thì cứ ăn đi đã. Thắc mắc làm chi. Ăn đi…chị H. mở ra ăn đi kẻo hết giòn…Con nhỏ tía lia hối thúc.
Vẫn còn sớm, bác bảo vệ chưa mở cổng trường, hai đứa bèn kéo nhau đến cạnh gốc cây kiềng kiềng cổ thụ trước cổng và bắt đầu hả hê tận hưởng cái thú ẩm thực chầm chậm đến, ngấm từ chân răng lan dần xuống tới dạ dày… Một miếng khi đói đã là điều hạnh phúc. Huống hồ gì lại nguyên cả một ổ bánh mì to tướng và là… miếng ngon nữa chứ. Ôi, thật khoái khẩu đến mê ly !!! Loáng một cái tôi đã chén bay vèo phân nửa. Bất chợt con Út như ngẫm ra điều gì, mắt sáng lên, nắm cánh tay tôi ngăn lại:
- Này…Thôi… đừng ăn nữa.
- Ơ… ???
- Ăn nhín nhín thôi… còn nửa ổ để dành tí nữa hãy ăn.
- Sao vậy ?
- Chị H. phải chờ tí nữa bọn nó tới đông rồi hãy lấy ra ăn tiếp. Nhớ chưa? Vừa đi vừa ăn từ từ thôi…Phải để cho mấy đứa trong lớp nó thấy mình cũng ăn sáng bằng bánh mì như ai chứ. Giọng con nhỏ thì thào rỉ tai tôi đầy vẻ háo hức, đắc ý.
- Ừ…thì thôi…
Tôi ậm ừ nghe theo lời nó. Lại cái bệnh sĩ diện của con nhỏ đây. Không nghe theo, làm phật ý nó thì không khéo nó sẽ nhiếc móc tôi là cái đồ “tham ăn, tục uống” và lung tung đủ thứ nữa thì khổ. Tôi bèn thôi, lấy giấy bọc nửa ổ bánh đang ăn dở lại, nhìn sang vẫn thấy nó…đang ăn tiếp. Tôi ấm ức:
- Sao bảo tau thôi mà mi cứ ăn ?
- Tại chị H. ăn nhanh đó. N. ăn chưa tới một nửa mà. Đây nè… ăn tới đây, còn đúng một nửa N. cũng sẽ để dành mà. Nó chìa ổ bánh của mình ra thanh minh, dùng ngón tay vạch ngang qua như đánh dấu và lại đưa lên miệng cắn. Rồi bỗng nhiên nó thốt lên:
- Á…
- Gì vậy ? Cắn trúng lưỡi hả ?
- Hổng phải…có cái gì cứng lắm…
Nó ngừng ăn, hai con mắt tròn xoe, trán nhíu lại đầy vẻ nghiêm trọng và từ từ lôi ra một gói giấy bé xíu màu vàng hoen mỡ từ phần nhân của ổ bánh đang ăn dở. Tôi tò mò nhìn theo:
- Sao lại có giấy ở trong đó ?
Con Út không trả lời, ngồi thụp xuống, lẹ làng tiếp tục mở gói giấy ra…Và cả hai đều choáng váng.
- Trời ơi…một…một… đồng luôn…Nhỏ Út kêu lên đầy sung sướng.
- Một đồng luôn ! Tôi cũng buột miệng reo. Con Út lại giục:
- Mau mở của chị H. ra xem đi, chắc cũng có ở trong đó đó. Mở ra tìm mau đi…
Tôi vội vàng làm theo và phát hiện một gói giấy y như thế nằm ở góc cuối của ổ bánh mì, cũng một đồng xu sáng choang be bé xinh xinh hiện ra sau lớp giấy. Cầm nó trên tay mà tôi cứ ngỡ như mình đang ở trong một giấc mơ nào đó, không thể tin được dù đó là sự thật. Chị cho bọn tôi mỗi đứa đến những một đồng. Với một đồng đó tôi có thể mua được cả 3 ổ bánh mì thịt, hay 5 cuốn vở trắng như của mấy đứa nhà giàu ở trong lớp vẫn thường xài, hoặc đến 3 cây bút máy Hồng Hà loại rẻ…Với những đứa trẻ thi thoảng mới có được một hai hào để hí hửng chạy tót đi mua dăm cây kẹo ú, mấy hột xí muội, hay một củ khoai…thì chuyện có được một đồng lúc ấy quả là quá lớn. Tim tôi đập thình thịch, lòng hân hoan vui sướng nhưng không khỏi thắc mắc:
- Tiền ở đâu mà chỉ lại cho mình nhiều thế này ? Cả mua bánh mì nữa ?
- Mệt chị H. quá đi. Hồi về nhà mà hỏi…Cất cho kỹ kẻo mất đó. Mà nhớ không được tiêu hết liền đó nghe, để dành từ từ hãy mua đó nghe. Cổng mở rồi…học sinh tới đông rồi đó. N. vô lớp N. trước đây…
Con nhỏ lại cao giọng, kẻ cả dặn dò hàng tràng rồi ù chạy đi khiến tôi không khỏi phì cười. Nó lúc nào cũng vậy nhưng để rồi xem, bao giờ nó cũng tiêu vèo hết trước tôi và biện minh với đủ bao lời giải thích, lý do.
Tôi mân mê đồng xu bằng nhôm trắng lấp lánh nhẹ tênh trên tay, bước đi như người mộng du, quên cả chuyện lôi nửa ổ bánh còn lại ra ăn nhín để “lấy le” với lũ bạn như lời con Út dặn khi nãy. Nước mắt chợt tuôn thành giòng trên đôi má… Hình ảnh chị vội vã trao quà, cuống quýt quay đi trên chiếc xe cọc cạch…Chị sợ trễ giờ đến trường hay muốn trốn chạy, che giấu đi cảm xúc của chính mình? Và tôi hiểu chị muốn dành cho các em sự ngạc nhiên và những phút giây hạnh phúc bất ngờ thật ngọt ngào và ấm áp… Như những câu chuyện thần tiên trong cổ tích, Bụt luôn hiện ra với tấm lòng nhân hậu và làm nên những điều thật kỳ diệu !
Đồng xu ấy không chỉ cho chúng tôi niềm hạnh phúc bất ngờ của trẻ thơ ngày ấy, mà đã in sâu vào tâm khảm và có lẽ sẽ còn mãi theo tôi đi đến suốt cuộc đời.
Nó đã cho tôi niềm tin vào một tình yêu sâu xa và tấm lòng nhân hậu của NGƯỜI CHỊ. Là động lực, điểm tựa cho chúng tôi sức sống và nghị lực để vươn lên giữa cuộc đời muôn vàn khó khăn, cay nghiệt…
Chỉ một điều duy nhất khiến tôi băn khoăn, khó hiểu mãi là trong thời buổi khó khăn, thiếu thốn cùng cực ấy, thì một con bé mới 16 tuổi làm thế nào để có thể tạo ra được câu chuyện thần tiên ấy cho các em? Cho đến bây giờ đó vẫn còn là điều bí mật. Một câu hỏi chưa có lời giải đáp. Nhưng có lẽ vì món nợ này mà chị vẫn còn trả mãi chưa thôi !!?
T.H
(Tháng 3/2007)
 

2 nhận xét:

Unknown nói...

Nhiều chị quá....nhưng em mơ hồ đóan ra ngừ chị trong bài là ai...Ôi...ngừ này cái lối nói chuyện cụt ngủn và nhát gừng đã khiến em tít nặng tịt bao lần...S quả thật rất hạnh phúc...những ngày tuổi thơ của S cũng hạnh phúc như bây giờ vậy...chúc mừng.:-)

Unknown nói...

Cám ơn An nha. Đoán hay quá.